Ai phụ tôi có đất trời chứng giám
Phận tôi nghèo, tôi không dám phụ ai
Tưởng giếng sâu, tôi nối sợi dây dài
Ai dè giếng cạn, tiếc hoài sợi dây
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp mật, như đường mía lau
Ðờn cò lên trục kêu vang
Qua còn thương bậu, bậu khoan có chồng
Muốn cho nhơn nghĩa đạo đồng
Qua đây thương bậu hơn chồng bậu thương
Chiều nay qua phản bạn hồi hương
Nghe bậu ở lại vầy vương nơi nào
Ghe tui tới chỗ cắm sào
Nghe bậu có chốn muốn nhào xuống sông
Chim đa đa đậu nhánh đa đa
Chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa
Một mai cha yếu mẹ già
Chén cơm, đôi đũa, tách trà ai dâng
Mình nói dối ta mình chửa có chồng
Ta đi qua ngỏ, mình bồng con ra
Con mình kheó giống con ta
Con mình bảy rưỡi, con ta ba phần
Có mợ thì chợ cũng đông
Mợ đi lấy chồng thì chợ vẫn vui
Có mới thì nới củ ra
Mới để trong nhà, củ để ngoài sân
Có yêu thời nói rằng yêu
Chẳng yêu, thì nói một điều cho xong
Làm chi dở đục, dở trong
Lờ đờ như nước cho lòng chẳng an
Anh ơi đã có vợ chưa?
Mà anh ăn nói gió đưa ngọt ngào
Mẹ già anh ở nơi nao
Ðể em tìm vào hầu hạ thay anh
Ba đồng một mớ đàn ông
Ðem về mà bỏ vào lồng cho kiến nó tha
Ba trăm một mụ đàn bà
Ðem về mà trải chiếu hoa mời ngồi
Một lo đứng cửa trông ra
Hai lo đi lấy chồng xa nước người
Ba lo sợ chị em cười
Bốn lo đi ngược, về xuôi sao đành
Năm lo lúc tử, lúc sinh
Sáu lo con gái một mình đường xa
Bảy lo nhớ cửa nhớ nhà
Tám lo còn chút mẹ già ai nuôi
Chín lo em thiệt cả mười
Ðể em kiếm lối tìm nơi đi về
Ðường trơn trợt gượng đi kẻo té
Áo còn nguyên ai nở xé vá quàng
Hồi sớm mai, gặp em sao anh không hỏi
Hay dạ của chàng nay đã hết thương?
Ai buồn, ai khóc thiết tha
Tui vui, tui cũng chan hòa giọt châu
Mình về em chẳng cho về
Em nắm vạt áo em đề câu thơ
Câu thơ ba chử đành rành
Chữ trung, chử hiếu, chữ tình là ba
Chữ trung thì để phần cha
Chữ hiếu phần mẹ, đôi ta chữ tình
Ba năm ở với người đần
Chẳng bằng một lúc ghé gần người khôn
Em như hoa gạo trên cây
Anh như một đám cỏ may bên đường
Lạy trời cho cả gió sương
Hoa gạo rụng xuống, lại luồn cỏ may
Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương
Chim quyên ăn trái nhản lồng
Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi
Bánh cả mâm, sao em kêu rằng bánh ít?
Trầu cả chợ, sao em gọi là trầu không?
Trai nam nhi không đối đặng
Gái má hồng xin thử đối xem!
Cá buồn cá lội tung tăng
Em buồn em biết đải đằng cùng ai?
Mười năm cắp sách theo thầy
Năm thứ mười một vác cày theo trâu
Gái không chồng như thuyền không lái
Trai không vợ như ngựa không cương
Cá kèo mà gặp mắm tươi
Như nơi đất khách gặp người cố tri
Ăn sung ngồi gốc cây sung
Lấy anh thì lấy, nằm chung không nằm
Em thương nhớ ai ngơ ngẩn bên đầu cầu
Lược thưa biếng chải, gương Tàu biếng soi
Cái sập đá bỏ vắng em không ngồi
Vườn hoa hoang lạnh mặc người vào ra
Anh đi, em ở lại nhà
Hai vai gánh vác mẹ già, con thơ
Lầm than bao quản muối dưa
Anh đi, anh liệu ganh đua với đời
Ðôi ta như loan với phượng
Nở lòng nào để phượng lià cây
Muốn cho có đó, có đây
Ai làm nên nổi nước này chàng ôi
Thà rằng chẳng biết thì thôi
Biết rồi gối chiếc lẻ loi thêm phiền
Ai nhứt thì tôi đứng nhì
Ai mà hơn nữa, tôi thì thứ ba
Anh nói với em nhiều tiếng thâm trầm
Nằm đêm nghĩ lại nát bằm lá gan
Giàu ba mươi tuổi chớ mừng
Khó ba mươi tuổi em đừng vội lo
Ai ơi, chơi lấy kẻo già
Măng mọc có lứa, người ta có thì
Chơi Xuân kẻo hết Xuân đi
Cái già sòng sọc nó thì theo sau
Cô kia cắt cỏ một mình
Cho anh cắt với chung tình làm đôi
Cô kia cắt nữa hay thôi
Cho anh cắt với làm đôi vợ chồng!
Ghe em rẻ vô ngọn, anh chẳng đón chẳng chờ
Ghe anh tách bến tách bờ, em buồn cho trăng mờ sao lặn
Mình lấy nhau chẳng đặng bởi bà mai lưỡi vắn ít lời
Mật đường dù chẳng đi đôi
Chút hương rớt lại, một đời chưa quên
Cây không trồng nên lòng không tiếc
Con không đẻ nên mẹ ghẻ không thương
Ai ơi chớ lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm
Hay nằm thời có võng đào
Dài lưng thời có áo chào nhà vua
Hay ăn thời có gạo kho
Việc gì mà chẳng ăn no lại nằm
Chồng nóng thì vợ bớt lời
Cơm sôi bớt lửa chẳng rơi hột nào
Chuyện đời, vợ vợ chồng chồng
Thương nhau cũng vội, dứt lòng cũng mau
Nàng dâu khôn lanh, nấu canh cho ngọt
Canh sôi hớt bọt, thêm ớt rắc tiêu
Mẹ chồng cay đắng đủ điều
Mẹ ghét cứ ghét, chồng chiều cũng vui
Nàng ơi anh quyết với mình
Công anh dan díu chẳng thành thời thôi
Con sông bên lở, bên bồi
Bên lở thì đục, bên bồi thì trong
Sông kia nước chảy hai dòng
Biết rằng bên đục, bên trong bên nào
Chồng thấp mà lấy vợ cao
Nồi tròn, vung méo úp sao cho vừa
Anh về em chẳng dám đưa
Hai hàng nước mắt như mưa tháng Mười
Có cha, có mẹ thì hơn
Không cha, không mẹ như đờn đứt dây
Có chồng ghiền như ông tiên nho nhỏ
Ngó vô nhà đèn đỏ đèn xanh
Có chồng say như trong chay ngoài hội
Ngó vô nhà như hội tầm vu
Canh khuya thắp chút dầu dư
Tim loan cháy lụn, trầm tư một mình
Ðôi ta chẳng được sum vầy
Khác nào cánh nhạn lạc bầy kêu sương
Vì sương nên núi bạc đầu
Cành lay bởi gió hoa sầu vì mưa
Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ
Con thơ tay ẵm, tay bồng
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội thúng bông
Có con mà gả chồng gần
Nửa đêm đốt đuốc đem phần cho cha
Có con mà gả chồng xa
Ba phần ruộng rẻo chẳng ma nào cày
Anh về làm rể ăn cơm với cá
Em về làm dâu ăn rau má với rạm đồng
Ầu ợ.. Bồng bống bồng bồng
Lớn lên con phải cố công học hành
Thứ nhất học đạo làm người
Con đừng lêu lổng kẻ cười người chê
Chiều chiều, buồn miệng nhai trầu
Nhớ người quân tử bên cầu ngẩn ngơ
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ bạn chín chiều ruột đau
Ai ơi, chớ nghỉ mình hèn
Nước kia dù đục lóng phèn cũng trong
Ai về em gởi bức thơ
Hỏi người bạn cũ bây giờ nơi nao
Non kia ai đắp mà cao
Sông kia, biển nọ ai đào mà sâu
Ðò từ Ðông Ba, đò qua Ðập Ðá
Ðò từ Vỹ Dạ, thẳng ngã Ba Sình
Lờ đờ bóng ngã, trăng chênh
Tiếng hò xa vọng nghĩa tình nước non
Tay bưng dỉa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ em
Có duyên lấy được chồng già
Ăn xôi bỏ cháy, ăn gà bỏ xương
Sông sâu còn có thể dò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người
Ai về tôi gửi buồng cau
Buồng trước kính mẹ, buồng sau kính thầy
Làm trai lấy được vợ hiền
Như cầm đồng tiền mua được của ngon
Thế gian được vợ, mất chồng
Ðâu phải như rồng mà được cả đôi
Thói thường gần mực thì đen
Anh em bạn hửu phải nên chọn người
Anh buồn có chỗ thở than
Em buồn như ngọn nhang tàn nửa khuya
Nếu anh ác gian, đem dạ phụ phàng
Cho con kiến hôi bò dưới đất
Con kiến vàng bò trên nhánh cây
Nếu anh mê đó, bỏ đây
Cho con cá lội dưới nước
Con chim bay trên trời
Vì sông nên phải lụy thuyền
Chớ như đường liền, ai phải lụy ai!
Dạy con từ thủa còn thơ
Dạy vợ từ thủa ban sơ mới về
Trăng bao nhiêu tuổi trăng già
Núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non
Trăng bao nhiêu tuổi trăng tròn
Núi bao nhiêu tuổi núi còn trơ trơ
Còn cha gót đỏ như son
Ðến khi cha chết gót con như bùn
Ðêm qua nguyệt lặn về Tây
Sự tình kẻ ấy, người đây còn dài
Trúc với mai, mai về trúc nhớ
Trúc trở về, mai nhớ trúc không
Bây giờ kẻ Bắc, người Ðông
Kể sao cho xiết tấm lòng tương tư
Làm hoa cho người ta hái
Làm gái cho người ta trêu
Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại, chịu lời đắng cay
Ước gì anh hoá ra hoa
Ðể em nâng lấy rồi mà cài khăn
Ước gì anh hoá ra chăn
Ðể cho em đắp em lăn cùng giường
Thương nhau, thương cả tông chi
Ghét nhau, ghét cả đường đi lối về
Sông kia rày đã nên đồng
Chỗ làm ruộng lúa, chỗ trồng ngô khoai
Ðêm nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò
Ðêm qua ra đứng bờ ao
Trông cá, cá lặn trông sao sao mờ
Buồn trông con nhện giăng tơ
Nhện ơi, nhện hỡi nhện chờ mối ai?
Buồn trông chênh chếch sao mai
Sao ơi, sao hởi nhớ ai sao mờ
Ðêm đêm nhìn dải Ngân Hà
Ngôi sao Tinh đẩu đả ba năm tròn
Ðá mòn, nhưng dạ chẳng mòn
Ngàn năm nước chảy, dạ còn trơ trơ
Còn duyên, kẻ đón người đưa
Hết duyên, đi sớm về trưa một mình
Ði cho biết đó biết đây
Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn
Ðàn bà nói có là không
Nói yêu là ghét, nói buồn là vui
Hơn nhau manh aó, tấm quần
Cởi ra mình trần, ai cũng như ai
Ðàn bà tốt tóc thì sang
Ðàn ông tốt tóc thì mang nặng đầu
Chê đây, lấy đấy sao đành
Em chê cam sành, lấy phải quít hôi
Quít hôi bán một đồng mười
Cam ba đồng một, quít ngồi trơ trơ
Khi xưa ai cấm duyên bà
Bây giờ bà già, bà cấm duyên con
Anh lấy được em bỏ công ao ước
Em lấy được anh thỏa dạ ước ao
Tóc quăn chải lược đồi mồi
Chải đứng chải ngồi, quăn vẫn hoàn quăn
Hèn mà làm bạn với sang
Kẻ ngồi người đứng có ngang nhau bao giờ
Ðêm qua, đêm lạnh, đêm lùng
Ðêm đắp áo ngắn, đêm chung áo dài
Bây giờ chàng đã nghe ai
Aó ngắn chẳng đắp, aó dài không chung
Bây giờ sự đã nhạt nhùng
Giấm thanh đổ biển mấy thùng cho chua
Cá lên mặt nước, cá khô
Vì anh, em phải giang hồ tiếng tăm
Khôn thì trong trí lượng ra
Dạy thì học lóm người ta bề ngoài
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Ðường trần ai vẽ ngược xuôi hỡi chàng
Ðưa nhau một bước, một đàng
Cỏ xanh hai dãy mấy hàng châu sa
Anh mau thức dậy học bài
Mong cho anh sớm thành tài
Trước làm đẹp mặt nở mày mẹ cha
Sau là không phụ tình ta bao ngày
Con ơi học lấy nghề cha
Một đêm ăn trộm bằng ba năm làm
Làm dâu khổ lắm ai ơi
Vui chẳng dám cười, buồn chẳng dám than
Nhớ ai con mắt lim dim
Chân đi thất thểu như chim tha mồi
Nhớ ai hết đứng lại ngồi
Ngày đêm tơ tưởng một người ở xa
Con ơi, mẹ bảo con này
Học buôn, học bán cho tày người ta
Chứ đừng học thói chua ngoa
Họ hàng ghét bỏ, người ta chê người
Trai khôn tìm vợ chợ đông
Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân
Con ơi nhớ lấy câu này
Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan
Khôn cho người ta vái
Dại cho người ta thương
Dở dở ương ương, chỉ tổ cho người ta ghét
Cây xanh thời lá cũng xanh
Cha mẹ hiền lành để đức cho con
Mừng cây rồi lại mừng cành
Cây tốt lắm chồi, người đức lắm con
Ba vuông sánh với bảy tròn
Ðời cha vinh hiển, đời con sang giàu
Phượng hoàng đậu nhánh vông nem
Phải dè năm ngoái cưới em cho rồi
Ngã tư Chợ Gạo nước hồi
Tui chồng, mình vợ còn chờ đợi ai
Chẳng ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời
Ðèn Sài Gòn ngọn xanh, ngọn đỏ
Ðèn Mỹ Tho ngọn tỏ, ngọn lu
Anh về học lấy chữ nhu
Chín trăng em cũng đợi, mười thu em cũng chờ
Ðèo nào cao bằng đèo Châu Ðốc
Xứ nào dốc bằng xứ Nam Vang
Một tiếng anh than ba bốn đôi vàng em không tiếc
Anh lấy đặng em rồi anh trốn biệt lánh thân
Khôn ngoan chẳng lọ là nhiều
Người khôn mới nói nửa điều đã khôn
Khôn ngoan cũng thể đàn bà
Dẫu rằng vụng dại cũng là đàn ông
Ở đời có bốn cái ngu
Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu
Trách người quân tử vô danh
Chơi hoa xong lại bẻ cành bán rao
Anh thương em trầu hết lá lươn
Cau hết nửa vườn, cha mẹ nào hay
Dầu mà cha mẹ có hay
Nhứt đánh nhì đày, hai lẽ mà thôi
Gươm vàng để đó em ôi
Chết thì chịu chết, lìa đôi anh không lìa
Đứng bên Đông đồng ngó bên Tây đồng cũng bát ngát menh mong
Thân em như chẽn lúa đồng đồng
Phất phơ giữa ngọn nắng hồng ban mai
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng
Trâu ơi ta bảo trâu này
Trâu ra ngoài ruộng trâu cầy với ta
Cấy cày vốn nghiệp nông gia
Ta đây trâu đó ai mà quản công
Bao giờ cây lúa trổ bông
Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn
Hoạ hổ hoạ bì nan họa cốt
Tri nhân tri diện bất tri tâm
Đường lên xứ Nghệ bao xa
Non xanh nước biết như tranh hoạ đồ
Nhà Bè nước chảy chia hai
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về
Con vua thì lại làm vua
Con sãi ở chùa thì quét lá đa
Bao giờ dân nổi can qua
Con vua thất thế lại ra quét chùa
Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao
Bậu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống như chung một giàn
Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em xinh em đứng chỗ nào cũng xinh
Hỡi cô bới tóc đuôi gà
Năm đuôi cô lại hỏi nhà cô đâu
Nhà em thì ở xóm dâu
Bên kia xóm dưới đầu cầu ngó qua
Trắng da vì bởi phất dồi
Đen da vì bở em ngồi chợ trưa
Cá không ăn muối cá ương
Con cãi cha mẹ chăm đường con hư
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mà là đạo con
Lốc cốc leng beng
Con gà trống thiến để riêng cho thầy
Đơm xôi thì đơm cho đầy
Đơm vơi thấy thánh nhà thầy mất thiên
Số cô chẳng giàu thì nghèo
Ngày ba mươi tết thịt treo trong nhà
Số cô có mẹ có cha
Mẹ cô đàn bà cha cô đàn ông
Số cô có dợ có chồng
THAN THÂN
Bốn bề công nợ eo sèo
Chỉ vì một nỗi tôi nghèo mà thôi
Tôi làm tôi chẳng có chơi
Nghèo đâu nghèo mãi, trời ơi hỡi trời!
Bồng bồng mẹ bế con sang
Đò to , nước lớn mẹ mang con về
Mang về đến gốc bồ đề
Xoay trở hết nghề mẹ bán con đi
Cái cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồngtiếng khóc nỉ non
Con cò mà đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Oâng ơi!Oâng vớt tôi nao
Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng
Có xáo thì xáo nước trong
Đừng xáo nước đục đau lòng cò con
Con nhà kẻ khó đốt than cả ngày
Còng lưng mà chạy cực còn theo sau
Khó từ ngã ba, ngã bảy khó về
Tôi nay đi cấy tay không trở về
Kẻ ăn không hết người lần không ra
Người thì mớ bảy mớ ba
Người thì áo rách như là áo tơi
CHÂM BIẾM
Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư
Sư về sư ốm tương tư
Oám lăn ốm lóc, cho sư trọc đầu
Ai làm cho dạ sư sầu
Cho ruột sư héo như bầu đứt dây
Đã yêu con chị lại bồng con em
Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan
Thì thầy địa lý hàm răng không còn
Mõ khuya ai gõ , chuông chiều ai khua
Vinh hoa là cái trò đùa
Đã tu không trót, lại mua trò cười
Mồm thì lẩm bẩm, tay sờ đĩa xôi
Trao cho thầy bói đâm lo vào mình
Số thầy thì để cho ruồi nó bâu
Vua Lê ba mươi sáu tàn vàng
Thấy gái đi đàng ngó ngó nom nom
Cô nào óng ả son son
Vua đóng cũi hòm, đem trẩy về kinh
CON NGƯỜI VÀ CUỘC SỐNG
Không ăn không ngủ mất tiến thêm lo
Aên quả nhớ kẻ trồng cây
Aên gạo nhớ kẻ đâm xay giần sàng
Cây nào mà chẳng có sâu chạm cành
Cười người hôm trước, hôm sau người cười
Tu nhân tích đức để dành về sau
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Sao cho sau trước một bề mới nên
Chỉ đâu mà buộc ngang trời
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe
Chim khôn tránh bẫy tránh giò
Người khôn tránh kẻ hồ đồ mới khôn
Sóng cả mặc sóng chèo cho có chừng
Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì
Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn
Sang đâu những kẻ say sưa tối ngày
Khó thì ta liệu ta làm ta ăn
Tuy rằng lấm láp vẫn mầm hoa sen
Người khôn ai nỡ nặng lời với ai
Đến khi hoạn nạn chẳng ai đỡ mình
Người khôn mới nói nửa điều đã khôn
Biết ăn, biết ở hơn người giàu sang
Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời
Dù ai giục đứng giục ngồi chớ nao
Những nơi cay đắng là nơi thật thà
Một hạt thóc vàng, chín hạt mồ hôi
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy
Nghèo tiền nghèo bạc chẳng lo là nghèo
Người ngay chẳng sợ đường cày khúc khuyu
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Sông sâu do bởi ai đào mà sâu?
Nói mười làm chín kẻ cười người chê
Đừng như con bướm đậu rồi lại bay
Ở trong lạch hói biết đâu mà dò
Của kia ăn hết nghĩa còn ghi xương
Một con cá lội mấy người thả câu
Còn hơn cá thịt nói nhau nặng lời
Không thương quả bồ hòn cũng vuông
Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng
Ở lâu mới biết là người có nhân
Xấu người đẹp nết còn hơn đẹp người
Trăm năm ai chớ bỏ ai
Chỉ thêu nên gấm, sắt mài nên kim
Nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
Dầu ai đem bạc đổi chi mặc ai
Chuông kêu thử tiếng, người ngoan thử lời
LAO ĐỘNG VÀ NGHỀ NGHIỆP
Nhớ canh rau muống, nhớ cà chấm tương
Nhớ ai dãi nắng dầm sương
Nhớ ai tát nước bên đường hôm mai
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi, bưng bát cơm đầy
Dẻo thơ một hạt đắng cay muôn phần
Có khi ăn mất cả trâu lẫn bò
Cha chài, mẹ lưới, con câu
Chớ thấy lúa trổ tháng hai mà mừng
Những người đi biển làm nghề
Thấy dòng nước nóng thì về đừng đi
Sóng lừng, bụng biển ầm ì
Bão mưa ta tránh chớ hề ra khơi
Bây khó nhọc có ngày phong lưu
Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cày vợ cấy, con trâu đi bừa
Trâu ra ngồi ruộng trâu cày với ta
Cấy vốn nghiệp nông gia
Ta đây trâu đấy, ai mà quản công
Bao giờ cây lúa còn bông
Thì còn ngọn cỏ ngồi đồng trâu ăn
Bốn mùa chỉ lối cho dân ăn làm
Sang xuân Thần cuối lom khom
Là mùa trồng đậu dân làng biết chăng ?
Bước sang tháng chin rõ trăng
Lưng Thần hơi đứng là đang gặt mùa
LỊCH SỬ VÀ ĐẤT NƯỚC
Nhớ Lê Thái Tổ chặn đường quân Minh
Nói về chàng Lía, hát vè Quảng
Nhớ đây Bà Triệu trận tiền xung phong
Mặc lụa chợ Hạ, uống nước chè Hương Sơn
Ghé thăm phong cảnh Loa Thành Thục Vương
Cổ Loa hình ốc khác thường
Trải bao năm tháng nẻo đương còn đây
Vui ngày giỗ Tổ tháng ba mùng mười
Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ ngày giỗ Tổ mùng mười tháng ba
Có thương lấy phận nàng Kiều thì thong
Có hồ Ba Bể, có nàng áo xanh
Trên thì chợ họp, dưới bơi thuyền rồng
Cảm thong chú Lía bị vây trong thành
Xưa nay là chốn văn chương nổi tài
Mồng mười tháng chín chọi trâu thì về
Tiếng chuông Trấn Võ, canh gà Thọ Cương
Mịt mù khói tỏa ngàn sương
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ
Dễ ai có cánh đi qua Luỹ Thầy
Cho cờ vua Bình Định bay trên kinh thành
Mồng chín đâu đâu trở về Hội Gióng
Có nàng Tô Thị có chùa Tam Thanh
Ai lên xứ Lạng cùng anh
Tiếc công bác mẹ sinh thành ra em
Tay cầm bầu rượu nắm nem
Mảng vui quên hết lời em dặn dò
Nước Tháp Mười lấp lánh cá tôm
Ai về Đức Thọ thong dong con người
Cơm trắng đầy nồi, trẻ chẳng cho ăn
Thấy em gánh trên đầu giắt trâm
Nhất sâu là vũng Thủy Tiên cửa Vừng
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về
Nhong nhong ngựa ông lại về
Cắt cỏ bồ đề cho ngựa ông ăn
Sa
Nơi đây Hắc Đế kéo cờ dụng binh
Sông Lam một dải nông sờ
Nhớ người quân tử bơ vơ nổi chìm
Sông Thao nước đục người đen
Ai lên phố Eûn cũng quên đường về
Vĩnh Long có cặp rồng vàng
Nhất Bùi Hữu Nghĩa nhì Phan Tuấn Thần
Vườn ai trồng trúc trồng tre
Ở giữa trồng chè, hai bên đào ao
Aáy nhà một đấng anh hào
Họ Phan, làng Thái, đồng bào kính yêu
Xứ
Xứ Bắc: Vân Khánh, xứ Đồi: Hương Canh
CÁC HIỆN TƯỢNG TỰ NHIÊN
· Cần xuống muống lên
· Cây chọn mất lá cá chọn mất cây
· Cha chết không lo bằng đỏ lò tây bắc.
· Chắc rễ bền cây
· Chữ tốt xem tay, ngựa hay xem xoáy
· Chớp đông nhay nháy, gà gáy thì mưa
· Chớp thừng chớp chão, chẳng bão thì mưa.
· Chuồng gà hướng đông, cái lông chẳng còn
· Cóc nghiền răng đang nắng thì mưa
· Đông chết se hè chết lụt
· Được mùa nhãn hận nước lên
· Eách kêu uôm uôm, ao chuôm đầy nước
· Eùn bay thấp mưa ngập cầu ao; én bay cao mưa rào lại tạnh
· Kiến dạo tổ trời mưa
· Lá tre trôi lộc, mùa rét xộc đến
· Mây thành vừa hanh vưà giá
· Mây xanh thì nắng mây trắng thì mưa
· Mặt trời có quầng thì hạn,mặt trăng có tán thì mưa
· Mống cao gió táp mống áp mưa rào
· Mống dài trời lụt mông cụt trời mưa
· Một ngôi sao một ao nước
· Mỡ gà thời gió mỡ chó thời mưa
· Nắng chóng trưa mưa chóng tối
· Nắng tháng ba chó già lè lưỡi
· Nước chảy đá mòn
· Qua giêng hết năm qua rằm hết tháng
· Ráng vàng thời nắng , ráng trắng thời mưa
· Sấm kêu, rêu mọc
· Thâm đông trống bác hễ nực thì mưa
· Thâm đông, hồng tây,dựng mây, ai ơi ở lại ba ngày hãy đi
· Tháng bảy nước chảy qua bờ
· Tháng chín mưa rơi tháng mười mưa cữ
· Tháng hè đóng bè làm phúc
· Tháng mười động gia tháng ba động rạm
· Tháng mườico sấm, cấy trên nấm cũng được ăn
· Tháng tám gió mây tưới đồng
· Tháng bảy như gảy cần trám, tháng tám nắng ram ù trái bưởi
· Trống tháng bảy chẳn hội thì chay, tháng sáu heo may chẳng mưa thì bão
· Trời đương nắng cỏ gà trắng thì mưa
- Vàng mây thời gió, đỏ mây thời mưa
KINH NGHIÊM LAO ĐỘNG
· Ao sâu tốt cá
· Bắt lợn tóm giò bắt bò tóm mũi
· Buộc trâu đâu nát rào nấy
· Cây chọn mất lá, cá chọn mất vảy
· Cấy thưa hơn bừa kĩ
· Cao bờ thì tát gầu dai ; gầu sòng chỉ tát được nơi thấp bờ
· Chuồng gà hướng đông , cái lông chẳng còn
· Con trâu là sự nghiệp
· Dao thử trầu héo, kéo thử lúa xô
· Dao thử trầu héo kéo thử lụa xô
· Được mùa nhãn, hạn nước lên
· Gió heo mây mía bay lên ngọn
· Hòn dất nỏ bằng giỏ phân
· Làm ruộng ba năm không bằng chăn tằm một lứa
· Làm ruộng không trâu làm giàu không thóc
· Làm ruộng tháng năm coi chăm tháng mười
· Lo trẻ mùa hè không bằng lo bò què tháng sáu
· Lúa chín hoa ngâu đi đâu chẳng gặt
· Lúa mùa thì cấy cho sâu, lúa chiêm thì gảy cành dâu mới vừa
· Lúa tháng bảy vợ chồng rẫy nhau
· Một lươt cỏ thêm giỏ thóc
· Muốn ăn lúa tháng năm trông trăng ràm tháng tám
· Muốn giàu nuôi trâu cái muốn lun bại nuôi bồ câu
· Nắng sớm thì đi trồng cà, mưa sớm ở nhà phơi thóc
· Nắng tốt dưa, mưa tốt lúa
· Nước cả, cá to
· Ruộng không phân như thân không cổ
· Sao rua đứng trốc, lúa lốc được ăn
· Tằm đỏ cổ thì vỗ dâu vào
· Tháng chin ăn rươi, tháng mười ăn ruốc
· Tháng giêng trồng củ từ, tháng tư trồng củ lạ
· Tháng giêng trồng trúc, tháng lục trồng tiêu
· Tháng tám mạgià, tháng ba mạ thóc
· Tháng tám mưa trai, tháng hai mưa thóc
· Tháng tám tre non làm nhà, tháng năm tre già làm lúa
· Thiếu tháng tư khó nuôi tằm, thiếu tháng năm khó làm ruộng
· Tre già là bà gỗ lim
· Trồng khoai đất lạ, gieo mạ đất quen
CON NGƯỜI & ĐỜI SỐNG
· Ăn cá nhả xương, ăn đường nuốt chậm
· Ăn cơm lừa thóc, ăn cóc bỏ gan
· Ăn có chỗ, đỗ có nơi
· Ăn hết nhiều, ở hết bao nhiêu
· Ăn lấy chắc, mặc lấy bền
· Ăn sau là đầu cất dọn
· Ăn vóc, học hay
· Cau già khéo bổ thì non, nạ dòng trang điềm lai còn như xưa
· Chóo treo, mèo đậy
· Chọn bạn mà chơi , chọn nơi mà ở
· Cơm chín tới , cải ngồng non , gái một con , gà gại ổ
· Cơm và cháo húp
· Có an cư mới lạc nghiệp
· Có cà là nhà có phúc
· Có thực mới vực được đạo
· Của đời ông , ăn không cũng hết
· Đất lành chim đậu
· Đi hỏi già về nhà hỏi trẻ
· Đưa đũa ghét năm , đưa tăm ghét đời
· Kén cá chọn canh
· Làm cố được, ăn không cố được
· Lúa tốt xem biên
· Miệng ăn núi lở
· Một bát cơm rang bằng sàng cơm thổi
· Một con so lo bằng mười con dạ
· Một người nhà bằng ba người mượn
· Mua cá thì phải xem mang, người khôn xem lấy hai hàng tóc mai
· Nghĩa tử là nghĩa tận
· Người đi không bực bằng người chực mâm cơm
· Nhất ngon là đầu cá gáy ,nhất thơm là cháy cơm nếp
· Nhà gỗ xoan , quan ông nghè
· No cơm ấm cật giậm giật mọi nơi
· No dạ đã thèm
· Sinh dữ, tử lành
· Sống thì chả cho ăn, chết thì làm văn tế ruồi
·
· Thực túc binh cường
· Trẻ muối cà, già muối dưa
· Trời đánh còn tránh miếng ăn
· Vợ hiền hòa , nhà hướng nam
GIA ĐÌNH
· Anh em trong nhà đóng cửa dạy nhau
· Anh ngủ em thức anh chực em nằm
· Anh thuận em hòa là nhà có phúc
· Bà con vì tổ vì tiên , không phải vì tiền vì gạo
· Cây có cội , nước có nguồn
· Cắt dây bầu dây bí , ai nở cắt dây chị dây em
· Cá chuối đắm đuối vì con
· Cha anh hùng con hảo hán
· Cha mẹ giàu con có , cha mẹ khó con không
· Cha mẹ sinh con trời sinh tính
· Cha sinh mẹ dưỡng
· Chim có tổ , người có tông
· Chị ngã em nâng
· Công cha nghĩa mẹ
· Con chẳng chê cha mẹ khó , chó chẳng chê chủ nghèo
· Con có cha mẹ đẻ , không ai ở chô nẻ mà lên
· Con có cha như nhà có nóc
· Con dại cái mang
· Con hư tại mẹ , cháu hư tại bà
· Con hơn cha là nhà có phúc
· Có chuối non mới biết lòng cha mẹ
· Dì ruột thương cháu như con rủi mà không mẹ cháu còn cậy trông
· Đời cha ăn mặn , đời con khát nước
· Hùm dữ chẳng nở ăn thịt con
· Mài mực ru con , mài son đánh giặc
· Máu chảy ruột mềm
· Một giọt máu đào hơn ao nước lã
· Nhất con , nhì cháu , thứ sáu người dưng
· Nhất mẹ , nhì cha , thứ ba bà ngoại
· Nhất mẹ nhì con
***